Một buổi trưa tháng 7, giữa cái tiết trời nóng nực đặc trưng của mùa hè, tôi ngồi lướt web đọc tin tức trước khi nghỉ trưa.
Lượn lờ trên facebook 10 phút trước khi đi ngủ là thói quen của tôi, đó là một cách giúp tôi thư giãn sau những buổi làm việc và cũng là khoảng thời gian để tôi cập nhật những thông tin xung quanh mình.
“Ủa, mà hôm nay đọc gì đây nhỉ?”, tôi tự hỏi. Bạn bè chẳng có mấy bài đăng, giờ cũng trưởng thành cả rồi, phải lo công lo việc, mấy khi sống ảo được như trước nữa. Mấy cái page giải trí thì giờ cũng toàn tin bài xàm xí, chủ yếu câu like câu view là chính, đọc lúc đầu thì cũng vui vui, xem hoài tự dưng chán. Tin tức chuyên môn cũng hay, cơ mà nhiều mệt não, chợt muốn đọc cái gì đó nó lắng đọng và sâu sắc hơn.
“Lắng đọng và sâu sắc ư? À, đúng rồi!”, tôi chợt nhớ đến một điều rất thú vị. “Là cuộc thi MediaZ Inside Out!”. Đó là một cuộc thi mà công ty tôi đang tổ chức. Gọi là cuộc thi, nhưng thực chất nó đơn giản chỉ là một cái dịp hay, một cái cớ đẹp để các thành viên trong công ty có thể chia sẻ những tâm tư, cảm xúc của chính mình với những người bạn, người anh em, chị em hay là cả gia đình MediaZ mà chúng tôi đang chung sống mỗi ngày. Cũng gắn bó với nhau một thời gian dài, có lẽ cũng đã đến lúc chúng tôi tạm nghỉ chân chút xíu trên con đường công việc bộn bề và bận rộn, dành một khoảng lặng để nhìn lại những gì xung quanh ta, những gì mà ta đã cho đi và nhận lại từ những người đồng nghiệp, nó trân trọng và đáng quý thế nào…
Cũng đã có nhiều bài dự thi được gửi về, từ những lời văn chứa chan tình cảm, đến câu chuyện dí dỏm hài hước hay những tình huống cười ra nước mắt. Mỗi câu chuyện, là một con người, một tâm trạng, một cảm xúc, nhưng chất chứa trong đó, là một tình yêu – ai cũng như ai. Một khoảnh khắc lặng, tôi chợt nghĩ lại những câu chuyện của chính mình…
Cũng đã một thời gian dài trôi qua từ ngày tôi chân ướt chân ráo bước đến ngôi nhà này. Khi đó, tôi vẫn còn là một đứa ngây ngô mới bắt đầu nếm trải mùi vị cuộc đời với lần đầu tiên thực tập. Bản thân tôi lúc đó cũng lo nghĩ rất nhiều điều. Nào là mình chưa hề có kinh nghiệm làm việc gì, nào là mình vốn viết ngu, kiến thức hẹp, nào là đứa vốn vừa lười lại vừa nhát, ăn kém nói xàm, rượu bia chẳng ham, game gủng chẳng hứng, không biết sẽ làm được việc gì đây, không biết sẽ hòa nhập sao đây?
Tôi đã lo lắng khá nhiều về điều đó, nhưng thật may mắn làm sao, khi nơi tôi được làm việc lại là MediaZ! MediaZ – nơi đã mang lại cho tôi biết bao cơ hội, cơ hội để học tập, cơ hội để phát triển, cơ hội để nhìn thấy sai lầm và sửa chữa nó. May mắn làm sao khi các anh chị ở đây luôn cởi mở với một đứa ít nói và nhút nhát như tôi, luôn chịu khó và kiên nhẫn chỉ dạy tôi từng lời văn câu chữ, từng khung ảnh mảng màu, luôn thông cảm và cho tôi cơ hội mỗi khi tôi làm việc quá fail và lầy lội, nhưng đồng thời, cũng luôn tạo ra áp lực để chính bản thân tôi tự mình cố gắng và vươn lên.
Nhớ những lần tôi dịch cả chục bài viết, nhưng phải sửa lại cũng cả một nấy bài, chẳng sót bài nào, chưa kể còn có những bài tệ quá, phải bỏ đi. Nhưng các chị vẫn kiên nhẫn giúp đỡ tôi, chỉ tôi từng lỗi sai, từng câu chữ lủng củng, từng ý văn lộn xộn thành một bài viết hoàn chỉnh và có hồn.
Nhớ về thời tập làm thiết kế ảnh, chỉ mình việc lựa phông chữ và chọn màu thôi cũng đi bay cả buổi rồi. Và rồi sau một thời gian lăn lộn với với mỗi dòng text, với từng bức hình được lựa chọn kĩ lưỡng từ shutterstocks, cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành những bức ảnh của mình. Cuối cùng giai đoạn khó khăn đã qua, tiếp đến là giai đoạn hành nhau. Sửa, sửa, và sửa là điệp khúc quen thuộc mỗi khi tôi thiết kế ảnh, đôi khi chỉ đơn giản là chọn phối màu mà hết nguyên ngày làm việc :’( Tệ là vậy, nhưng tôi vẫn luôn nhận được sự ủng hộ và chỉ dạy nhiệt tình từ các anh chị. Và cũng đến ngày những bức hình của tôi được đăng lên fanpage, không thực sự đẹp, nhưng chí ít thì cũng xài được, và điều tuyệt vời nhất là gì bạn có biết ko? Đó là những sản phẩm mà tôi đã bỏ công sức làm ra, các anh chị luôn luôn trân trọng và tạo điều kiện cho tôi hoàn thiện nó, cho dù nó có tệ hại đến như thế nào. Đó mới là điều khiến tôi hạnh phúc nhất.
Về công việc chuyên môn khó khăn là vậy, về việc hòa nhập với mọi người trong công ty với tôi càng khó khăn hơn. Với một đứa khá ít nói (chính xác là lười nói, vì những lúc cao hứng tôi nói nhiều nhiều lắm) và nhút nhát thì việc tiếp xúc và làm quen với nhiều người thực sự là một việc khó khăn đối với tôi. Nhưng thật may, nơi đây là MediaZ. Một môi trường trẻ trung, năng động và luôn cởi mở, các anh chị và các bạn rất nhiệt thành và sẵn sàng chia sẻ đã giúp tôi hòa nhập tốt hơn với cuộc sống mới.
Từ những lần trà đá, bát mỳ tôm buổi sáng nghe các anh kể chuyện chạy ads, đi khách, làm đêm, trải đầy chất sống; từ những miếng sườn chua ngọt, gói mực nướng, cốc trà sữa ngọt ngào của các chị nghe những chuyện đời thú vị và đầy mơ mộng. Đến những buổi bi-lắc náo nhiệt và tràn ngập tiếng cười; những buổi chơi Liên Quân trách móc, đùn đẩy nhau cái vai gánh tạ; những buổi cùng nhau trấn an và động viên tinh thần khi thảm bại trước mũi giầy đối phương trong những trận cầu đinh, đặc biệt là phải tự giác nâng cao bản lĩnh những hôm chị em đi cổ vũ mà không biết sẽ cổ vũ cho bên nào.
Những khoảnh khắc ấm, những kỷ niệm vui, những câu chuyện lặng, dần dần đưa tôi hòa mình vào gia đình mới, không áp đặt, không miễn cưỡng, nhẹ nhàng và tình cảm như vậy thôi.
MediaZ Inside Me – là như vậy!