1, Một buổi trưa nọ…
Buổi trưa, mọi người đi ra ngoài ăn hết, còn lại team cơm nhà nấu. Lúc cuối, có một chị không hết đồ, tỏ ý muốn bỏ thùng rác. Chị Lam kể lại câu chuyện đi ăn với anh Thành Bobber, lúc nào cũng bảo mọi người cố gắng ăn hết, đừng bao giờ bỏ phí đồ ăn. Nghe kể mới rõ, hồi xưa anh ấy đã từng có mộtkhoảng thời gian rất khó khăn. Không rõ anh đã phải trải qua điều gì, nhưng thái độ như vậy của anh với bữa ăn…Tôi đoán chắc anh đang bắt đầu làm một điều gì đó thật lớn lao, phải hy sinh rất nhiều từ những thứ nhỏ nhặt nhất. Mà giai đoạn đầu của cái gì cũng như vậy, rất khó.
Dạo này tôi nghi ngờ bản thân rất nhiều, tôi thấy mình thật thảm hại và thất bại. Tại sao các bạn vào cùng đợt với mình, ai cũng được khen, ai cũng có bài viết tốt được đăng mà lại có một đứa như mình? Làm việc không hiệu quả, viết bài thì dở, des ảnh cũng không, loay hoay mất bao nhiêu thời gian. Rốt cuộc, mình đang làm cái gì, mình đang muốn gì vậy? Đêm đó, tôi suy nghĩ một hồi lâu trước khi ngủ, nghĩ về câu chuyện của anh Thành và nhiều thứ, tôi chợt nhận ra một điều… Mình chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà, sao lại đòi hỏi quá nhiều bản thân như thế được, sao cứ phải gây nhiều áp lực lên mình như thế? Mày có biết các bạn khác đã cố gắng như thế nào không? “Every expert was once beginner”. Thôi, mai cứ yên tâm làm việc hết sức thôi, hôm nay làm chưa tốt, mai phải quyết tâm làm tốt hơn!
2, Một ngày giữa tháng 7
Đây là tháng thứ 3 tôi thực tập ở đây. Ngoài những kĩ năng cho công việc, tôi hiểu ra nhiều thứ. Ngày kỉ niệm sinh nhật 3 năm của công ty và ngày họp tổng kết tháng, anh Đức CEO có nhắc nhiều về chặng đường đang đi của công ty, về các nhân sự cũ. Công ty càng phát triển, công việc càng nhiều, áp lực càng lớn, nhân sự liên tục rời đi vì cảm thấy không thể gánh vác thêm được nữa. Tôi lại nhớ đến câu nói của Đức trong ngày đầu tiên tôi đến thực tập “Thực tập ở MediaZ không hề dễ dàng”. Tôi nhìn thấy những áp lực của các anh chị nhân sự chính: Áp lực từ KPI hàng, áp lực từ khách hàng, áp lực cho cơm áo gạo tiền và áp lực đến từ chính tham vọng bản thân mình. Còn ở vị trí của mình, tôi lo lắng hơn bất cứ thứ gì hết chuyện tiến độ công việc, áp lực phải cố gắng và thay đổi từng ngày. Mỗi lần có nhân sự mới hoặc các khóa thực tập mới vào, tôi lại rùng mình, nếu không cố gắng và thay đổi từng ngày từng giờ, chuyện bị thay thế là một sớm một chiều
Vì bản tính cứng đầu của mình, tôi chọn một hướng đi khác với các bạn thực tập cùng phòng, điều đó cũng có nghĩa là mình phải mất thời gian hơn các bạn, các bạn cố 1 thì mình phải cố 10. Có những lúc tôi tự hỏi “Mình đang làm cái quái gì ở đây vậy?”, không ít lần muốn bỏ cuộc. Nếu bây giờ mình nghỉ, phía công ty chắc chắn sẽ chấp nhận thôi, gia đình cũng ủng hộ vì muốn mình tập trung học hơn, bản thân mình cũng thảnh thơi hơn nữa, những lúc đó tôi lại cố chấp với chính mình “Không được bỏ, nhất định không được bỏ”. “Đường đến ngày vinh quang”, tôi nghe bài hát đó đã không đếm nổi số lần, nhưng mấy ngày hôm nay tôi mới nghe thấy câu: “Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng, bàn chân cũng thấm đau vì những vết gai”. Và tôi cũng nên chấp nhận một điều, tuổi trẻ không thể nào biết được chắc chắn cái này có hợp với mình, có thực sự dành cho mình hay không. Nhưng nếu cứ ngại không dám thử thì sẽ chẳng bao giờ biết được, chẳng bao giờ tìm thấy được con đường dành cho mình.